Thứ Bảy, 27 tháng 8, 2011

Bốn Đứa Bạn

Thế là ngày mà chúng tôi mong đợi nhất cũng đã đến . Chúng tôi ai cũng hoàn thành xong chương trình học của mình , và mỗi đứa đều chọn một con đường riêng để đi.
Chúng tôi là 4 cô bé tỉnh lẻ lên Sài Gòn học và có lẻ mỗi đứa học vì một mục đích riêng .Mặc dù mỗi đứa đến từ một vùng quê khác nhau , hoàn cảnh khác nhau , và đương nhiên tính cách khác nhau hoàn toàn . Nhưng chắc là do duyên nợ nên chúng tôi đã gặp nhau trong 1 ngôi trường và chung 1 lớp học. Không biết tự khi nào mà chúng tôi đã trở nên thân thiết , gắn bó đến vậy . Dường như mọi buồn vui chúng tôi đều san sẻ,... Có khi mọi người đều phải ghen tị vì tình cảm của chúng tôi nữa.
Mình sẽ chia sẻ một vài thông tin về từng đứa nhé!
Đầu tiên là nhỏ đến từ Quảng Ngãi , thoạt đầu mình phải gọi bằng chị vì trông nhỏ khá già dặn, trầm tính , nhưng dường như trông nhỏ có cái gì đó thật can đảm và kiên cường. Đến khi thân nhau rồi thì nhỏ lì kinh khủng , nhỏ thích nhất trò nhá máy chọc tức người khác.
Nhỏ nữa quê Long An , với vẻ ngoài nghờ nghệch nhưng chân thật lạ lùng , nhỏ cũng hơi kì dị đôi lúc làm người khác phát bực . Nhưng được cái hiền và rất ít nói nhất trong 4 đứa.
Nhỏ thứ 3 quê Tiền Giang , nhỏ xinh xắn lắm , con gái miền Tây mà , điệu đà kinh khủng , nhưng ăn nói thì chẳng nhỏ nhẹ tí nào , lúc nào cũng như loa phóng thanh. Nhỏ này gia đình khá giả nhất trong cả đám và cũng khá nhiều phi vụ bê bối trong học và cả trong chuyện tình yêu của nhỏ.
Và người cuối cùng là tôi , tính cách thế nào tự tui biết mà thôi nhé!
1 năm học trôi qua , chúng tôi còn lại 3 đứa vì nhỏ QN đã chuyển sang học ngành khác vì nhận thấy không hợp với ngành hiện tại.
Mặc dù chuyển trường và ở xa chúng tôi nhưng cả 4 đứa vẫn thường liên lạc và cùng nhau đi chơi vào những dịp lễ hay những lúc tiệc tùng.
Còn lại 3 đứa học chung vẫn thân thiết như hồi nào. Chúng tôi học và học , 2 đứa kia có hoàn cảnh khá hơn tôi nên không phải làm thêm , và có đúa cũng muốn làm như tôi mà không được vì có lẻ không có duyên hoặc do không may mắn như tôi chăng?? tôi nghĩ thế , cuộc sống mà , mình sẽ có thứ này và không có thứ khác.
Mặc dù làm thêm nhưng tôi vẫn là đứa luôn có điểm cao nhất và giữ thứ hạng trong lớp, và những lần lãnh học bỗng tuy không là bao nhưng nó là niềm vui nho nhỏ đối với tôi, giúp tôi vui và cố gắng hơn nữa trong học tập , và tôi luôn tự hào về mình nữa.
Và hiện giờ khi bốn 3 đứa chúng tôi ra trường ( đứa kia chuyển trường nên chưa học xong ) , mỗi đứa đều có một hướng đi riêng , nhưng sao tôi chẳng cảm thấy vui một chút nào về 2 đứa bạn của mình nữa .
Tôi không biết mình đã chọn đúng con đường để đi chưa ??? Tôi tin là đúng. Công việc tôi không biết có ổn định chưa nhưng tôi dần thấy rất vui với công việc của mình , có lẻ tôi dần dần đã tìm được niềm vui trong công việc. Tôi tin mình luôn gặp may mắn trong mọi thứ ( vì ba tôi thường nói tôi sẽ được hưởng phúc từ baba để lại mà )
Còn 2 nhỏ kia làm tôi rất bâng khuâng , 1 đứa thì phụ quán cafe của gia đình , vừa học Anh văn , và chuẩn bị học liên thông nữa ??? Ổn không nhỉ??? Tôi khuyên nhỏ đi làm , tìm một công việc va chạm hơn với thực tế để có kinh nghiệm nhưng nhỏ nói nhỏ chưa đủ khả năng để đi làm và muốn học tiếp. Thôi thì tùy nhỏ , nếu muốn đi làm mà xin khó được một công việc tốt thì cũng chẳng biết sao!!
Nhưng còn nhỏ kia mới làm tôi lo ngại nhất , nhỏ quyết định về quê , mới khăn gói đi hết rồi , tôi đã khuyên hết lời nhưng nhỏ vẫn không có quyết định mới . Có lẻ gia đình nhỏ khá giả nên nhỏ không lo nghĩ gì , không cần tiền bạc , chẳng cần địa vị và nhỏ cũng chẳng có đam mê gì cả , ngoài việc đi chơi , mua sắm ... Thật buồn cho nhỏ quá , tôi rất lấy làm tiếc vì một con người không có mục đích dù nhỏ như thế. Dường như nhỏ quá trẻ con , quá ích kỉ , kể cả cho bản thân mình . Tôi chẳng biết nói gì , làm gì để cho nhỏ hiểu ra và thấy rằng mình cần làm gì trong cuộc sống này. Từ trong chuyện yêu đương tôi và nhỏ cũng khác nhau . Xung quanh nhỏ là những người đàn ông mà tôi lôn tránh xa và chua bao giờ để lọt vào mắt mình thế mà nhỏ vẫn yêu và...Tôi chẳng biết nói gì cả chỉ hi vọng sẽ có một tác động gì đó trong cuộc sống của nhỏ để nhỏ nhận ra mình phải sống như thế nào để có ích hơn trong cuộc đời này.
Hi vọng tất cả chúng tôi đều sẽ là người có ích và chúc cho mấy nhỏ sớm có được những điều mà mấy nhỏ đang tìm kiếm!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét